Gấp cuốn nhật kí lại. Tôi
ko biết là nước mắt mình
đã chảy ra từ bao giờ.
Chưa bao giờ tôi nghĩ vợ
tôi, cô ấy lại phải chịu
những nỗi đau lớn thế này.
Hoá ra những tháng ngày
qua cả hai chúng tôi đều
phải sống trong sự dằn vặt,
trong những nỗi đau mà
cả hai tự tạo ra cho nhau.
Sự cố chấp và nỗi tuyệt
vọng đã che lấp hết tình
yêu của chúng tôi!
“- Chồng ơi! Vợ yêu chồng
lắm!
- Chồng cũng vậy!
- Nếu có một ngày vợ mắc
sai lầm chồng có tha thứ
cho vợ ko?
- Sao tự dưng lại hỏi vậy?
- Hì, chỉ là nếu thôi mà!
- Thế nếu chồng?
- Vợ sẽ giết!
- Sao vợ đểu thế?
- Chồng chỉ đc là của riêng
vợ thôi biết chưa!
- Vợ cũng vậy đó!
- Ừ!”
Vợ ơi! Anh cũng muốn em
là của riêng anh lắm!
Nhưng giờ thì… Liệu anh
có thể sống mà chấp nhận
đc em đã từng ko phải của
riêng anh và liệu anh
cũng có thể chấp nhận đứa
con ko phải là máu mủ của
mình? Em có biết anh đau
nhất là điều đó ko? Anh có
thể vẫn mãi yêu em nhưng
liệu anh có thể yêu bé Lệ
Dương như chính con đẻ
của mình ko? Điều đó thật
khó và anh sợ mình ko
làm nổi!
“- Thanh Mai này! Đừng
buồn nhá!
- Dạ?
- Anh ko bao giờ bỏ rơi em
đâu! Ko bao giờ để em còn
phải sợ sự cô đơn nữa. Với
anh em rất quan trọng.
Thiếu em anh ko thể sống
đc! Em ko phải là đồ bỏ đi
biết chưa!
- Nhớ nhé anh!”
Ừ nhỉ, anh đã từng hứa với
em như vậy mà. Nhưng
rốt cuộc thì anh vẫn bỏ rơi
em, vẫn để em phải sống
trong sự cô đơn và đau
khổ. Đúng, em mãi mãi là
người con gái quan trong
nhất đời anh. Anh thực sự
ko thể sống thiếu em! Anh
thực sự ko thể! Thanh Mai
ơi, anh ước gì tất cả mọi
chuyện của chúng ta chỉ là
một cơn ác mộng. Một
cơn ác mộng để khi tỉnh
dậy đó chỉ là một giấc mơ,
mọi chuyện chẳng hề xảy
ra. Ước gì điều đó là thật
em nhỉ? Để ngay bây giờ
anh có thể chạy đến bên
em, ôm em vào lòng, ôm
cả đứa con gái ko phải con
của Huy mà là con của
chúng ta!
Anh đã nhắm mắt và mở
mắt biết bao nhiêu lần.
Nhưng… mọi chuyện vẫn
chẳng là giấc mơ. Nó là sự
thật!
“- Đừng cho tôi là bà già
nhiều chuyện! Nhưng
chuyện tình của hai người
cũng nhiều éo le lắm đấy!
Để giữ đc hạnh phúc phải
biết đến chữ “nhẫn” và
lòng vị tha. Chúc hai cô
cậu ngon miệng, những vị
khách quen đáng mến của
tôi!”
Bất chợt những lời nói của
bà chủ quán “Khoảng
Lặng” chợt vang lên trong
đầu tôi! Phải rồi! Chúng tôi
đã quên đi chữ “nhẫn” để
mà sống. Và giờ tôi ko thể
đánh mất nốt lòng vị tha!
Tôi thiếp đi lúc nào ko
hay. Gíâc ngủ đến với tôi
thật khó khăn. Nhưng tôi
đã mơ một giấc mơ về
hình bóng đứa bé thiên
thần. Đó là Hoàng Lệ
Dương – con gái tôi, phải
rồi nó là con gái tôi. Tôi
thấy nó đang xoe tròn đôi
mắt nhìn tôi cười thật
tươi, đôi mắt đen và sáng,
đôi mắt thực sự rất giống
tôi. Nó vẫy tay. Rõ ràng
tôi nhìn thấy nó vẫy tay và
gọi tiếng: “Bố ơi! Bố ơi!”.
Tôi nghe rõ mà. Rõ ràng
nó gọi tôi là bố mà! Tôi…
tôi là bố của nó mà! Nó lại
vẫy tay tiếp, vẫn giọng nói
đó, nó gọi: “Bố ơi! Bố ơi!
Mẹ đây này!”. Vợ tôi. Cô
ấy đang nhìn tôi cười. Cả
vợ và cả con của tôi đều
đang gọi tôi: “Anh ơi! Anh
ơi!”, “Bố ơi! Bố ơi!”. Chỉ
cần mấy bước chân nữa
thôi tôi sẽ chạm đến họ.
Chỉ cần tôi cố, cố thêm
một chút nữa thôi tôi sẽ
có thể ôm họ vào lòng.
“Bố! Bố ơi! Nhanh lên!”
Tôi choàng tỉnh dậy. Mồ
hôi đầm đìa.
Tôi phải làm sao đây? Tôi
biết mình phải làm thế
nào chứ? Có ai mách giùm
tôi ko? Tôi yêu vợ tôi, con
tôi. Tôi cần họ! Tôi ko thể
sống thiếu họ!
Một đêm thức trắng.
Một đêm với những dòng
nước mắt chảy dài.
Một đêm với những hình
ảnh thân thương của vợ và
nụ cười lúc chào đời của
đứa bé.
Một đêm mà người đàn
ông biết đến thế nào là sự
mất mát đớn đau.
Một đêm mà anh ta nhận
ra rằng: Mình yêu vợ. Và
hơn hết. Đứa bé là con
anh cho dù nó đc sinh ra
từ người đàn ông nào!
Liệu anh ta có quá cao
thượng ko? Câu trả lời chỉ
trái tim anh ta mới biết!
Nhưng… anh ta phải giữ
lại hạnh phúc của mình
bằng cách nào? Lạy chúa!
Anh ấy cần chúa giúp!
Sáng. Phiên toà li dị mở.
Mọi người, tất cả bạn bè
và ngươì thân đều đến dự.
8h.
9h.
9h15’
9h20’
Mọi người nhốn nháo. Bởi.
Người chồng vẫn chưa
xuất hiện trong phiên toà
li dị!
10h.
10h30’. Tiếng trẻ con khóc
bất chợt vang lên. Ko ai
có thể dỗ đc nó.
11h.
- Phiên toà… – Bà Thẩm
phán vừa cất tiếng, cánh
cửa phiên toà chợt mở ra.
Mọi người giật mình. Một
dàn nhạc xuất hiện. Đi trc
là những cô bé mặc váy
thiên thần với những rỏ
cánh hoa hồng trên tay.
Những cánh hoa đỏ thắm
bay khắp phòng. Tiếng
nhạc vang lên. Tiếng đứa
bé vẫn khóc. Một giọng
hát đàn ông vang lên từ
phía sau cùng. Đứa bé im
bặt và hình như bà ngoại
thấy nó mỉm cười.
“Nhìn trăng khuya nhớ
đến những ngày đôi ta có
nhau.
Bao nhiêu giấc mơ tan
thành mây khói.
Giờ câu yêu phôi pha cũng
chỉ vì ta quá khờ.
Biến yêu thương nay
thành bao khổ đau.
Ngày em ra đi cũng là
thời gian mưa rất nhiều.
Khi bao nhớ nhung nay
càng nhung nhớ.
Giờ nước mắt chia ly lại
làm cuộc đời ta đớn đau.
Cố níu dĩ vãng nay còn
đâu
Cuộc đời lầm lỗi anh đây
vẫn mong xin lỗi người.
Dù rằng giờ đây anh với
em chẳng còn là gì.
Trong tim anh giờ trái
đắng, còn lại 1 mình sâu
lắng.
Cuộc đời đã mất khi bao
yêu thương mình đã cố.”
Những cánh hoa hồng
mềm như nhung vương
khắp trên nền đất. Một cô
bé thiên thần tiến đến chỗ
vợ tôi, mỉm cười thật tươi
và trao cho cô ấy vòng kết
hoa đội đầu.
Mọi người vẫn ngơ ngác.
Dàn nhạc và những cô bé
thiên thần từ từ dãn ra hai
bên. Chàng trai với vòng
hoa kết đội đầu đi trong
tiếng nhạc du dương và
những cánh hoa hồng nhẹ
tung bay. Chàng vẫn hát.
Giọng hát mà từ trước đến
giờ chỉ hát cho người mình
yêu. “Chỉ 1 lần cuối anh
vẫn muốn nói… xin… lỗi…
người!”
Câu hát chợt dừng ở đó.
Mọi người ngỡ ngàng nhận
ra anh chàng đó là người
chồng đến muộn. Tôi bước
đến chỗ vợ. Cô ấy nhìn tôi
ko giấu nổi sự kinh ngạc
pha chút gì đó giận dữ.
Giận dữ vì tôi đến muộn, vì
tôi bắt bao nhiêu người
phải chờ.
- Thanh Mai! Em hỏi anh
có nhớ kỉ niệm ngày xưa
ko? Vậy thì anh trả lời.
Anh ko muốn nhớ! Nhưng
anh ko thể làm đc. Mẹ bảo
anh hãy đặt tay lên ngực
hỏi con tim mình. Anh đã
hỏi và nó nói: Nó ko thể
đập nếu thiếu nhịp đập của
trái tim em. Nó ko thể
sống mà thiếu em. Và nó
cần em!
Cô ấy vẫn đứng im. Nước
mắt chợt lăn một vệt dài.
Cô ấy nhìn tôi, đôi mắt ko
hề chớp. Vẫn như ngày
nào, tôi đưa tay lau nước
mắt cho vợ. Cô ấy vẫn lặng
im, đôi mắt vẫn nhìn tôi,
thật gần, thật kĩ. Nhưng
nước mắt vẫn rơi. Khuôn
mặt ướt lệ. Tôi nắm lấy tay
cô ấy. Một cái giật mình
nhỏ. Nhưng rồi đồi tay ấy
vẫn nằm yên trong đôi tay
tôi, ấm áp, cái vị ấm áp
mà từ rất lâu tôi đã đánh
mất. Nắm chắc bàn tay
người con gái mình yêu,
tôi ngước lên bà thẩm
phản, rõng rạc:
- Tôi ko li dị! Tôi ko muốn
rời xa vợ tôi và con gái
tôi!
Cả hội trường ồ lên. Thanh
Mai nhìn tôi, giật tay ra
khỏi tay tôi. Nứơc mắt cô
ấy lại chảy dài. Cô ấy mím
chặt đôi môi cố ngăn ko
cho tiếng nấc bật ra
ngoài.
- Vợ ơi! Hãy về với anh!
Anh yêu em!
Tôi nhớ như in tiếng vỗ
tay to nhất mà tôi từng
biết. Mẹ nhìn tôi mỉm
cười.
- Sao còn chưa ôm anh
hả?
- Gì?
- Ko ôm là anh…
- Anh làm sao?
- Thì anh bế chứ sao!
Nói rồi tôi đưa tay bế
bổng người con gái mình
yêu.
- Anh làm cái gì thế? Thả
em xuống đi. Mọi người
đang cười đó!
- Họ đang mừng vui cùng
chúng ta đấy!
- Mừng vui cái gì? Ai đã
đồng ý trở về với anh hả?
- Kệ anh cứ bắt về đấy!
- Em sẽ kiện anh tội bắt
cóc!
- Đâu có, anh cướp trước
mặt mọi người mà!
-…
Gìơ đây cô ấy đã nằm gọn
trong vòng tay tôi rồi. Tôi
siết chặt cô ấy vào lòng
mình. Từ giây phút này tôi
sẽ giữ chặt cô ấy bằng tình
yêu, sự quan tâm và cả
lòng vị tha. Có lẽ bạn sẽ
bảo tôi có ngu ngốc ko khi
chấp nhận một gia đình với
người vợ lầm lỡ và người
con ko máu mủ! Nhưng
tôi thà sống trong sự
khoan dung và lòng vị tha
để đc sống bên người
mình yêu. Hơn là cố chấp
để rồi phải hối hận. Lệ
Dương ko phải con đẻ của
tôi nhưng là con của vợ
tôi, và chẳng có nghĩa lí gì
tôi ko yêu thương nó cả.
Gìơ đây trong trái tim tôi,
con tôi đã đc khắc tên:
Hoàng Lệ Dương!
Màn đêm đã buông rơi.
Đêm khuya đã giăng tràn
khắp thành phố. Nhưng
căn phòng của vợ chồng
chúng tôi vẫn sáng đèn.
Con gái tôi đang nằm
ngon giấc, cái miệng nó lại
mỉm cười. Nó giống hệt
mẹ. Mỗi khi ngủ ngon là
cái miệng lại khẽ mỉm cười
một mình. Vợ chồng tôi
ngồi bên nhau, ngắm đứa
con gái ngủ. Hạnh phúc
nhen nhói trong tim cả
hai.
- Anh này!
- Gì vậy em?
- Cảm ơn anh nhá!
- Vì tình yêu, hạnh phúc
và những nối đau?
- Anh đọc nhật kí của em
à?
- Anh cũng ko muốn đọc
đâu, bị ép đó?
- Em biết mà! Thể nào mẹ
cũng đưa cho anh!
- Anh đã khóc đấy!
- Thật hả?
- Sau này ngoài làm đầu
bếp ra em trở thành nhà
văn cũng đc đó!
- Đáng ghét! Nhưng em
còn muốn cảm ơn cái khác
nữa cơ!
- Gì?
- Về bé Lệ Dương.
- Về con của chúng ta chứ!
- Nhưng…
- Đừng nhắc lại nữa. Qúa
khứ ta cần nhìn lại để sống
cho tương lai. Nhưng ko
có nghĩa là phải ôm mãi
quá khứ em ạ! – Tôi quay
sang đứa con gái đang
ngủ say. - Với lại, em ko
thấy anh đến cái là con
thôi khóc à? Với anh bây
giờ Lệ Dương là con anh,
bây giờ và mãi về sau!
- Em… - Cô ấy ôm chầm lấy
tôi – Em muốn khóc! – Và
cô ấy khóc nấc lên.
- Kìa! Sao lại khóc thế?
Nín đi mà!
- Ko! Em khóc vì hạnh
phúc đấy! Đã lâu lắm rồi
em ko đc khóc trên bờ vai
anh. Em toàn phải khóc
một mình trong sự cô đơn
thôi!
Tôi siết chặt vợ hơn. Nhẹ
nhàng tôi hôn lên cổ cô ấy
và thì thầm bên tai: “Anh
xin lỗi!”
Sáng. Chúng tôi tỉnh giấc.
Cả một đêm chúng tôi ôm
nhau khóc và ngủ thiếp
lúc nào ko hay. Trước mặt
chúng tôi là một phong bì
và một phong bao lớn. Rõ
ràng đêm qua lúc chúng
tôi ngủ làm gì có nhỉ!
- Cái gì đây nhỉ? Tiền hả
vợ? – Tôi cầm phong bì lên
và hỏi.
- Tiền đâu mà tiền! Đầu
anh lúc nào cũng chỉ có
tiền thôi! Chắc là thư từ gì
đó! Dầy thế này chỉ có thể
là giấy thôi!
- Bóc ra là biết ngay mà! –
Nói rồi tôi bóc cái phong
bì đó. Vợ tôi nói đúng. Là
một lá thư. Của Huy!
“ Chào hai người bạn của
tôi!
Tôi ko biết sau khi mình
quyết định bỏ đi lại xảy ra
nhiều chuyện đến vậy.
Thật may là bác gái đã
đến tìm tôi, để giờ tôi có
thể ngồi giải thích mọi
chuyện cho cả hai người,
hy vọng sẽ giúp hai người
hiểu đc mọi chuyện và hàn
gắn lại tình cảm xưa.
Đúng, có thể tôi là một
thằng đàn ông đốn mạt
khi ko kìm chế nổi mình
để có ý nghĩ xâm phạm
thân thể người con gái tôi
yêu. Anh Lâm, tôi xin lỗi
khi đã đem lòng yêu vợ
anh, nhưng đó chỉ là tình
yêu từ một phía tôi. Tôi
thật ngu ngốc và ko chịu
tin điều đó. Tôi muốn có
đc Thanh Mai, vì tôi yêu
cô ấy, tôi nghĩ điều đó là
đủ. Nhưng khi Thanh Mai
đẩy tôi ra khỏi người cô ấy
và gọi tên anh, thì tôi đã
hiểu, ko một người đàn
ông nào khác có thể thay
thế người đàn ông trong
lòng cô ấy, chính là anh
đó, anh Lâm à!
Thanh Mai là một người
con gái tốt, đáng yêu,
sống hết mình dù bản tính
cô ấy thật nông nổi, hiếu
thắng. Tôi ghen tị với anh
vì có đc người con gái mà
tôi thích đó. Thế nên anh
phải nhận ra hạnh phúc
mà mình đang có, đừng
vội đánh mất để rồi phải
hối tiếc .
Còn Thanh Mai, cám ơn
em đã cho anh có đc
những ngày tháng hạnh
phúc thật sự chỉ có điều là
hạnh phúc theo một nghĩa
khác. Hạnh phúc của một
tình bạn!
Gìơ ở đây, tôi đang học rất
tốt và chẳng bao lâu tôi
có thể trở về nước để quản
lý khách sạn của gia đình
và gặp lại hai người bạn
của tôi. Nhưng cái tôi
hạnh phúc hơn cả là giờ
tôi đã mở lòng để đón
chào một tình yêu mới,
tình yêu thứ hai nhưng bù
lại tôi đc yêu và trao yêu
thương.
Hai người bạn của tôi,
chúc hai người cũng có
thể mở lòng và giữ lấy
hạnh phúc của chính mình.
Hãy nắm chặt tay và đừng
bao giờ buông tay ra nhé,
Thiên Lâm và Thanh Mai.
Ít nhất có một người bạn ở
phương xa luôn dõi theo
hai người!
Chúc hạnh phúc!
Bạn của hai người: Vương
Gia Huy.”
Chúng tôi tiếp tục bóc
phong bao lớn. Bên trong
là một tờ giấy. Giấy xét
nghiệm ADN. Chúng tôi
ko thể tin nổi. Tôi và con
gái có chung mẫu ADN!
Những mảnh vụn kí ức
chợt ùa về.
Đêm đó, cái đêm định
mệnh đó:
“Gìơ đây chỉ còn mình tôi
với nỗi đau đớn tột cùng.
Tôi lôi chai rượu Pháp ra
và bắt đầu gặp nhấm nỗi
đau. Với ý nghĩ bị phản bội
cứ xâm chiếm lấy đầu tôi,
tôi uống cạn cả chai rượu
Pháp hoà trong vị mặn và
trở về phòng ngủ.”
Buổi sáng:
“Dù cái đầu đau nhức và
chẳng nhớ nổi đêm qua
sau khi uống rượu thế
nào, tôi vơ vội đống quần
áo trên sàn, gọi điện và
hẹn gặp cậu Đức.”
- Lệ Dương là con anh!
Con đẻ của anh đó! Vậy
mà bao ngày tháng qua
anh lại đối xử lạnh nhạt với
em, tệ bạc với em! – Cô ấy
đưa tay đánh liên hồi vào
ngực tôi. Rồi bất chợt cô
ấy ôm chầm lấy tôi, cái
siết thật mạnh, mái đầu
ngả sát vào bờ ngực tôi –
Em ghét anh! Em ghét
anh! – Tôi đưa tay ôm
chặt lấy vợ mình hơn.
- Vợ ơi! Anh biết lỗi rồi!
----------------------------------
----------------------------------
------------------------
Đồng hồ điểm 12 giờ. Gấp
chiếc laptop lại. Vợ tôi và
cô con gái vẫn đang ngủ
say. Nhìn đứa con gái ngủ
mà hai cái má nó phính ra
yêu ko thể tả. Ko kìm chế
nổi, tôi tiến tới và hôn lên
má nó một cái dù biết
chắc rằng nếu vợ tôi tỉnh
thì thể nào cô ấy cũng gắt
ầm lên:
“- Em bảo anh bao nhiêu
lần rồi. Ko đc hôn con lúc
ngủ. Nó hờn đấy!”
Tôi mặc kệ. Nếu cô ấy có
gắt gỏng thế, tôi sẽ dìm
cơn tức của vợ bằng một
nụ hôn vào đôi môi hồng
căng mọng và thì thầm
bên tai: “Vợ ơi, chồng yêu
vợ lắm!”
Dưới ánh đèn ngủ, tôi
nhìn rõ tấm bằng “Gỉai
nhất cuộc thi đầu bếp
vàng”. Tôi đã nói với các
bạn là giờ vợ tôi đã là bếp
trưởng của khách sạn
Phương Đông chưa nhỉ?
Vậy là tôi đã viết xong câu
chuyện thay lời xin lỗi gửi
tới vợ tôi rồi đó. Nhưng
câu chuyện về chúng tôi
thì chưa dừng lại đâu.
Ngay bây giờ, tôi, vợ tôi,
và con gái tôi sẽ cùng
nhau viết tiếp câu chuyện
về một tổ ấm gia đình
hạnh phúc. Ít nhất là cho
tới bây giờ!
THE END!